Có người
Có người bận rộn lo toan,
Có người tìm chốn bình an ẩn mình.
Có người khắc cốt chữ tình,
Có người hờ hững, nhân sinh chẳng màng.
Có người mỏi gối chông chênh,
Có người chỉ muốn yên bình tháng năm.
Có người đắm giữa mê lầm,
Có người chỉ chọn âm thầm mà thôi.
Có người gắn bó một đời,
Có người lướt thoáng như vời cơn mơ.
Có người chẳng nói nên thơ,
Có người giữ cả trời mơ trong lòng.
Có người tìm chốn phiêu bồng,
Có người ngồi lặng ngắm dòng thời gian.
Có người chẳng nói lời than,
Có người cười khướt giấu ngàn nỗi đau.
Có người ngồi giữa hoàng hôn,
Thương ai chẳng nỡ dỗi hờn một câu.
Có người đứng giữa mây xanh,
Chỉ mong một thoáng được dành cho nhau.
Có người viết nỗi thương đau,
Lên trang nhật ký bạc màu thời gian
Có người chẳng biết vì sao,
Chỉ cần nghe nhạc… lệ trào chẳng ngưng.
Có người vẫn mãi âm thầm,
Yêu trong thinh lặng — vạn lần như không.
Có người từng nói một câu,
Mà ta mang giữ đến đau trọn đời.
Có người chẳng ngỏ một lời,
Mà như đã khiến tim rơi vạn lần.