Thật sự là trí nhớ mình không tốt
Thật sự là từ rất lâu rồi, trí nhớ mình không được tốt, dễ quên trước quên sau, rất khó ghi nhớ những chi tiết nhỏ nhặt - trừ khi của người mình thật sự muốn quan tâm, còn lại mình rất mau quên.
Khoảng hơn 10 năm trước mình có 1 lần bị tai nạn té từ trên cao xuống vách đá, bất tỉnh, chắc có lẽ có chấn thương đâu đó một chút ở phần đầu.
Thời điểm đỉnh điểm của đại dịch Covid-19 (năm 2020 - 2021), mình cũng đã được tiêm 4 mũi vắc xin (tác dụng phụ của vắc xin Covid-19 thế nào các bạn cũng phần nào biết rõ).
Khoảng 2 năm trước, mình lại bị tai nạn giao thông khá nghiêm trọng, chấn thương nặng phần đầu, bất tỉnh và hôn mê rất sâu, mất máu khác nhiều, lần đó cũng khá nguy hiểm đến tính mạng nhưng may mắn là đã qua khỏi.
Chính vì những điều đó đã làm cho bộ não của mình hoạt động không thật sự được hoàn hảo, trí nhớ của mình không được tốt, mình không thể nhớ được điều gì quá lâu, kể cả những điều làm mình hạnh phúc, hay... làm mình đau khổ.
Không biết nên vui hay buồn vì điều này? Không biết là may mắn hay bất hạnh khi có một trí nhớ không tốt?
Nhưng cũng chính vì điều đó, mà tất cả những nỗi buồn, nỗi mất mát, sự bất hạnh mà mình đã từng trải qua, mình đều quên đi rất nhanh, có thể nói là hơi vô tình vì điều đó.
Mình nghĩ là sự may mắn, vì nhờ không ghi nhớ được lâu nên những niềm đau của mình đều trôi qua rất mau, có thể thời gian đâu mình đắm chìm và chết dần chết mòn trong sự tổn thương đó, nhưng qua một thời gian vừa đủ (không quá dài cũng chẳng mau), mình không còn bất kì một cảm xúc gì với điều đó nữa (có thể một người bạn, một người mình từng có cảm xúc, một người thân hoặc một thành tích siêu đẳng nào đó mình từng đạt được) - với điều mà trước đây như thiêu đốt cả tâm cang mình, như muốn nổ tung trái tim của mình.
Nhưng mình cũng nghĩ là sự bất hạnh, vì mình sẽ quên đi mất - quên mất những điều từng rất đẹp, quên mất những người từng trao cho mình sự tử tế và chân thành, quên mất những điều khiến mình vui không thể tả, quên cả những ngày tháng rực rỡ và đẹp đẽ của tuổi trẻ nhiệt huyết và nồng cháy, quên mất tình yêu dại khờ ngày đó, quên mất những người bạn lương thiện từng đồng hành cùng mình trong suốt thời xuân trẻ và quên đi mất sự ngây ngô khờ dại của mình khi đã vượt qua muôn ngàn nỗi đau để trưởng thành...
Có vài người bước vào cuộc đời mình, ở lại một thời gian, rồi bước đi, cho mình vô vàn những cảm xúc và những điều đặc biệt, khiến mình như trở thành con người hạnh phúc nhất trên thế gian này, rồi họ dần dần lấy lại, tước đi niềm vui đó của mình.
Có thể mình sống thiên về cảm xúc nhiều hơn là lý trí, nên mình trân trọng những điều họ đã từng cho mình - cả những nỗi buồn. Mình ghi nhớ không được tốt, nên mình sợ lắm - sợ một ngày nào đó mình quên mất những điều tử tế người từng làm cho mình, quên mất những cảm xúc đặc biệt từng cho mình cảm nhận được, quên mất dáng vẻ, khuôn mặt và nụ cười của người.
1 ngày, 1 tuần, 1 tháng, 1 năm, rồi 10 năm, khi không còn thường xuyên gặp gỡ, liên lạc, nhắn tin hay gọi điện nữa, dần dần rồi người kia cũng trở thành ký ức của người này, những tình cảm đó, những ánh mắt và nụ cười năm đó, cũng dần dần phai mờ như làn gió thoáng qua. Vài tấm ảnh chụp chung hay cả đoạn tin nhắn từng gửi, rồi cũng trôi dạt về tận cuối cùng. Không còn gì nữa cả, khi tâm trí không còn chứa đựng nổi hình bóng một ai đó, thì tất cả những thứ khác đều là viễn vông, không còn giá trị.
Khi mình nhận ra được một điều: "Mọi mối quan hệ đến và đi trong đời mình đều do duyên khởi và duyên diệt." thì mình không còn cưỡng cầu, níu kéo hay chấp niệm điều gì nữa, mình nhìn người bước đi với một tâm thế tôn trọng và lòng biết ơn.
Biết ơn vì họ đã đến - đến để cho mình được cảm nhận, cho mình được là chính mình, cho mình cảm giác yêu và được yêu.
Và biết ơn khi họ đã đi - vì họ đã hoàn thành sứ mệnh đến để đánh thức mình, đến để khơi dậy linh hồn của mình, đến để khiến cho đứa trẻ bên trong mình được phép trưởng thành.
Đời này ngắn lắm, chớp mắt đã 10 năm, quay lưng đã qua thời học sinh, trở mặt đã gần nửa đời người. Tranh thủ yêu thương nhau khi còn được thể hiện, tranh thủ gặp gỡ khi còn được nhìn thấy và cảm nhận. Bởi chẳng ai biết được ngày mai sẽ như thế nào, nói chi đến 5 - 10 hay 20 năm tiếp.
Vạn vật luôn thay đổi, con người luôn vận động, mọi thứ luôn xoay chuyển, không có gì là tồn tại mãi - kể cả cảm xúc của ngày hôm nay và tình thương của người này dành cho người kia. Đó là bản chất của sự vô thường.
Gặp được nhau đã là duyên rồi, nói với nhau một lời đẹp đẽ hay trao cho nhau 1 hành động tử tế, đó là phước báu. Trân trọng và gìn giữ.