Con người trưởng thành bởi đau khổ - không phải bởi năm tháng
Có những vết thương đau đến mức ta tưởng mình gục hẳn, nhưng cũng chính từ nơi đổ nát ấy, một phiên bản khác của ta được sinh ra: sắc bén, trầm tĩnh, chín chắn, điềm đạm và trưởng thành hơn.
Biến cố là cơn bão của số phận
Nó không bao giờ gõ cửa trước khi vào.
Nó đến đột ngột, quét đi những thứ ta cứ ngỡ là bền vững: một người, một giấc mơ, một niềm tin, một tương lai đã vẽ sẵn.
Và chính trong cái chao đảo ấy, ta nhìn ra điều mà những năm tháng bình yên không dạy được: điều gì thật, điều gì giả, ai ở lại, ai rời đi, điều gì cần giữ, điều gì buộc phải buông.
Biến cố là lò luyện trưởng thành.
Sắt muốn thành gươm, phải qua lửa.
Muốn trưởng thành phải trải qua tột cùng đau khổ
Biến cố đốt cháy những ảo tưởng ta từng ôm chặt, đẩy ta ra khỏi vùng an toàn, buộc ta đứng trên đôi chân run rẩy của chính mình và hiểu rằng: cuộc đời này không có trách nhiệm dịu dàng với ta.
Nhưng ta thì có quyền mạnh mẽ lên để không bị cuốn đi.
Biến cố là bước ngoặt để sống thật
Trước biến cố, ta sống để được chấp nhận.
Sau biến cố, ta sống để được bình an.
Ta thôi để tâm đến khen chê, vì khi đau đớn nhất, không lời khen nào cứu được ta, và cũng không lời chê nào khiến ta chết đi.
Ta học cách giản đơn, cách thành thật với chính mình, và cách buông những điều không còn mang lại ánh sáng.
Biến cố là sự khai sinh của một bản mới
Sau giông bão, ta không còn là ta của ngày hôm qua nữa.
Ta sâu sắc hơn với chính mình, hiểu rằng hạnh phúc không phải thứ lung linh bên ngoài, mà là tâm vững giữa nghìn biến động.
Ta biết chọn ai để ở lại, biết điều gì đáng để nỗ lực, và biết mỉm cười ngay cả khi lòng đầy sẹo.
Biến cố cướp đi ta của ngày cũ, nhưng trả lại một người bản lĩnh, sáng suốt và trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Thế nên đừng sợ biến cố.
Sau mỗi lần ngã, ta không đứng dậy như cũ.
Ta đứng dậy như một phiên bản mà chính ta cũng không ngờ mình có thể trở thành.
Hãy là người đầu tiên bình luận về bài viết này!