Khi không còn tình cảm với một người, bạn sẽ thấy người đó tầm thường biết bao
Có một ngày, rất lặng.
Không ồn ào chia ly, không nước mắt tiễn đưa.
Chỉ là trong khoảnh khắc nào đó, bạn chợt nhận ra: người từng khiến tim mình rung động, giờ đây đứng trước mặt, cũng chỉ là một con người rất đỗi bình thường.
Không xấu hơn, cũng chẳng tốt hơn. Chỉ là không còn đặc biệt nữa.
Ngày trước, một ánh mắt của họ cũng đủ khiến lòng bạn chao nghiêng.
Một câu nói vu vơ cũng khiến bạn suy nghĩ cả đêm dài.
Bạn thấy họ hơn người, hiểu đời, sâu sắc, thậm chí mang dáng hình của một điều gì đó rất hiếm hoi giữa nhân gian.
Nhưng rồi, khi tình cảm dần phai nhòa đi, bạn nhìn lại và nhận ra: họ cũng có những khiếm khuyết rất người, cũng vụng về, cũng ích kỷ, cũng có những nông cạn mà trước đây bạn chưa từng để tâm.
Không phải họ thay đổi, mà là lớp sương của cảm xúc đã tan.
Người xưa nói: "Tình sinh huyễn cảnh."
Khi yêu, ta không chỉ yêu con người ấy, mà còn yêu cả hình ảnh do chính lòng mình vẽ nên.
Chính tình cảm đã khoác lên họ một tầng ánh sáng.
Chính yêu thương đã làm mờ đi những góc cạnh đen tối trong tâm hồn.
Và cũng chính yêu thương khiến một người bình thường trở thành một vì sao sáng trong mắt ta.
Khi tình yêu đã cạn, ánh sáng ấy rút đi. Sự việc trở về nguyên dạng. Con người trở về đúng vị trí của họ trong đời bạn.
Không cao hơn, cũng không thấp hơn. Chỉ là đúng như họ vốn là.
Điều này không đáng buồn.Ngược lại, đó là một dấu hiệu của tỉnh thức.
Bởi khi bạn nhìn người khác bằng con mắt bình thản, là lúc bạn đã thôi gán cho họ quyền quyết định cảm xúc của mình.
Là lúc bạn không còn sống trong tưởng tượng, mà bắt đầu bước về phía sự thật.
Có những người khi tình yêu qua đi thì oán hận.
Có những người khi hết yêu thì phủ nhận tất cả.
Nhưng người trưởng thành thì khác.
Họ hiểu rằng: ngày ấy yêu là thật, hôm nay không còn yêu cũng là thật.
Không ai sai. Chỉ là duyên đã đổi hướng, nghiệp đã dần tan, nợ cũng trả dứt.
Phật gia dạy rằng: "Ái là gốc của khổ."
Không phải vì yêu là sai, mà vì khi yêu, con người dễ lầm tưởng rằng điều mình cảm nhận chính là bản chất của đối phương.
Khi ái lắng xuống, trí tuệ mới có chỗ đứng.
Lúc ấy, bạn không còn trách họ vô tâm, cũng không trách mình đã từng mù quáng.
Bạn chỉ nhẹ nhàng hiểu ra: mỗi giai đoạn trong đời, ta nhìn thế gian bằng một đôi mắt khác nhau.
Người từng là cả bầu trời, nay chỉ là một điểm nhỏ trong ký ức.
Không cần xóa bỏ, cũng chẳng cần níu giữ.
Cứ để họ ở đó — như một phần đã qua.
Và rồi bạn sẽ thấy lòng mình nhẹ hơn.
Không còn so đo, không còn tiếc nuối.
Bạn thôi tìm kiếm cảm giác cũ nơi người cũ.
Bạn thôi ép mình phải nhớ, cũng không cần cố quên.
Khi không còn yêu ai đó, bạn không mất đi điều gì cả.
Bạn chỉ lấy lại được chính mình.
Bạn bắt đầu nhìn thế giới rõ ràng hơn.
Nhìn người khác đúng hơn.
Và quan trọng nhất — bạn nhìn chính mình bằng ánh mắt tỉnh táo.
Đời người vốn vậy.
Có những người bước vào để dạy ta cách yêu.
Có những người rời đi để dạy ta cách buông.
Và khi bạn hiểu rằng: chính tình cảm mới khiến một người trở nên đặc biệt, bạn sẽ thôi đi tìm sự đặc biệt ở người khác, mà bắt đầu xây dựng sự bình an trong chính mình.
Đó không phải là mất mát.
Đó là trưởng thành.
Hãy là người đầu tiên bình luận về bài viết này!