Đừng vô thức gánh nghiệp thay cho người khác
Có lẽ ai trong chúng ta cũng từng rơi vào tình huống này: thấy người thân, bạn bè vật lộn với khó khăn, sai lầm, lòng ta quặn lại. Một sự thôi thúc mãnh liệt trỗi dậy: phải làm gì đó, phải xông vào giúp họ ngay, phải đỡ họ dậy, phải giải quyết vấn đề thay họ. Ta nghĩ, đó là tình thương.
Nhưng cuộc sống đã chỉ ra cho tôi thấy một sự thật khác, đôi khi phũ phàng nhưng cần được nhìn thẳng: lòng tốt thiếu trí tuệ, tình thương không sáng suốt, nhiều khi lại trở thành cái bẫy. Nó khiến người ta yếu đi, phụ thuộc, và quan trọng hơn, nó cướp mất cơ hội quý giá nhất của một đời người: cơ hội tự đứng dậy, tự nhận ra bài học của chính mình.
Tôi từng chứng kiến một người mẹ, lần nào con cờ bạc thua nợ cũng cắn răng trả thay. Đứa con ấy giờ ra sao? Vẫn là con bạc khát nước, không bao giờ thấm được cái đau của nợ nần để mà tỉnh ngộ. Tôi cũng thấy những người bạn tốt bụng, luôn sẵn sàng rút ví cho bạn vay mỗi khi họ than khổ, để rồi người bạn kia chẳng bao giờ học được cách chi tiêu cho đúng. Phải chăng, chúng ta đang dùng tình thương của mình để… ngăn cản sự trưởng thành của họ?
Ta cứ tưởng mình đang "giúp", nhưng thực ra, ta đang "cướp đi bài học" mà vũ trụ, hay Luật Nhân Quả, đang cố gắng dạy cho họ. Lòng tốt như vậy, có khác gì nước ngọt làm cây yếu rễ, không tự chống chọi được bão giông? Sự thật không dễ nghe là: Mỗi người đến đời này đều mang theo "giáo trình" riêng, và bài học quan trọng nhất luôn là bài học của chính họ.
Khi ta vội vàng lao vào, dùng sức lực, tiền bạc, quan hệ của mình để "hứng" cái Quả đó thay họ, ta đã vô tình tắt đi tiếng chuông ấy. Ta cho họ ảo tưởng rằng: "Cứ sai đi, đã có người đỡ đần." Và thế là, bài học bị bỏ lỡ. Lần sau, Vũ trụ sẽ gửi đến một bài học lớn hơn, một hậu quả nặng nề hơn, cho đến khi họ phải học thì thôi. Và lúc đó, có khi ta cũng đã kiệt sức vì gánh nghiệp không phải của mình.
Con người ta chỉ thực sự thay đổi tận gốc rễ hành vi khi nào?
Khi họ đã thấm đòn, đã cảm nhận đủ sự đau đớn, bất ổn do chính hành vi cũ của mình gây ra. Cái "Quả" mà họ đang chịu đựng không phải là sự trừng phạt, mà là một phản hồi nghiêm khắc nhưng công bằng của vũ trụ. Nó là "chất xúc tác" để tâm hồn họ tỉnh thức, nhận ra cái "Nhân" sai lầm và tự mình tu sửa lại.
Nếu ta vội vàng can thiệp, gánh vác hậu quả thay họ, cảm giác đau đớn biến mất. Họ sẽ rút ra kết luận sai lầm: "Sai lầm không đáng sợ, vì sẽ luôn có người giải cứu!"
Lúc này, ta không chỉ hại người, mà còn hại cả chính mình: Ta kiệt sức, mang thêm sự oán trách (cái Nghiệp không phải của ta), còn người kia thì chứng nào tật nấy. Ta đã từ "người chỉ đường" biến thành "người sửa bài hộ" mà không được phép.
Vậy chẳng lẽ thấy người khổ mà khoanh tay? Không phải vậy. Người có Trí Tuệ sẽ giúp bằng phương pháp, thay vì bằng cảm xúc nhất thời.
Giúp bằng trí tuệ là gì?
Là thay vì cho họ con cá mỗi ngày, hãy chỉ họ cách cầm cần câu, và động viên họ tự đi câu.
Là thay vì trả nợ thay, hãy ngồi cùng họ phân tích nguyên nhân, chỉ ra lối thoát, và tạo cơ hội để họ tự mình lao động mà trả nợ.
Là thay vì nhảy vào giải quyết, hãy lắng nghe thật sâu, đặt những câu hỏi gợi mở, và trao cho họ niềm tin rằng họ có đủ sức mạnh nội tại để vượt qua.
Đôi khi, sự giúp đỡ lớn lao và sâu sắc nhất lại chính là: dũng cảm lùi lại một bước, quan sát với lòng từ bi, và tôn trọng hành trình học hỏi của người khác. Chúng ta chỉ nên can thiệp trực tiếp trong những trường hợp khẩn cấp, nguy hiểm đến tính mạng, hoặc với những người thực sự không có khả năng tự chủ.