Đời này là cõi tạm: Ta chỉ là khách trọ, cớ sao lại mang hành lý quá nặng nề?
Có bao giờ bạn giật mình nhìn lên tờ lịch và tự hỏi: "Mình còn bao nhiêu thời gian nữa?".
Chúng ta cứ ngỡ đời người dài rộng lắm, trăm năm cơ mà.
Nhưng chớp mắt một cái, thanh xuân đã trôi qua kẽ tay, mái tóc xanh đã điểm màu sương khói.
Trăm ngàn năm nữa, mặt trời vẫn mọc, dòng sông vẫn chảy, nhưng tôi và bạn... đã hóa thành cát bụi tự bao giờ.
Biết là thế, mà sao ta vẫn cứ mãi đắm chìm trong những cơn mộng mị của danh lợi phù du?
Hãy tưởng tượng cuộc đời này giống như một quán trọ ven đường.
Chúng ta là những lữ khách ghé qua, thuê một chỗ nghỉ chân trong vài chục năm ngắn ngủi.
Lẽ ra, ta nên tận hưởng tách trà nóng, ngắm cảnh hoàng hôn bên hiên nhà và trò chuyện vui vẻ với những người bạn đồng hành.
Nhưng lạ thay, ta lại dành phần lớn thời gian để điên cuồng vơ vét đồ đạc trong quán trọ ấy nhét vào túi mình.
Ta tranh giành chiếc ghế đẹp hơn.
Ta cãi nhau đỏ mặt tía tai vì một chỗ ngồi.
Ta gồng mình vác theo những tảng đá nặng trĩu mang tên "Sân hận", "Đố kỵ", "Tham lam".
Ta biến chuyến dạo chơi thú vị thành một cuộc khổ sai đầy áp lực.
Ta để lòng mình nặng trĩu bởi những chuyện vụn vặt: một lời nói vô tình của người dưng, một ánh nhìn thiếu thiện cảm, hay một món đồ
chưa kịp sở hữu.
Ta mải mê chạy theo những ước mơ xa vời mà quên mất việc mỉm cười với người đang đứng ngay bên cạnh.
Để rồi khi "Chủ quán trọ" - là Tạo Hóa - gõ cửa báo hết giờ, ta mới bàng hoàng nhận ra:
Không một thứ gì được mang theo cả.
Tiền bạc chất đầy kho, danh vọng vang bốn bể, hay ngay cả thân xác mà ta nâng niu chăm chút mỗi ngày... tất cả đều phải để lại ngay tại cửa ra.
Lúc ấy, ta mới tiếc nuối.
Tiếc vì đã không ôm người thương chặt hơn một chút.
Tiếc vì đã không tha thứ sớm hơn một chút.
Tiếc vì đã không sống cho chính mình nhiều hơn một chút.
Ngắn ngủi.
Vội vã.
Hư vô.
Nhìn sâu vào bản chất của "Cõi Tạm", ta sẽ thấy một sự giải thoát nhẹ nhàng.
Mọi thứ ta có hôm nay, thực chất chỉ là "Mượn tạm" của đất trời.
Hơi thở mượn của không khí. Thân xác mượn của cát bụi. Của cải mượn của thế gian.
Đã là vay mượn, thì đến lúc phải trả lại. Đó là quy luật sòng phẳng của vũ trụ.
Thứ duy nhất thực sự thuộc về bạn, thứ duy nhất bạn có thể gói ghém mang theo sang bờ bên kia, chính là "Nghiệp" và "Tâm thức".
Là cách bạn đã chọn sống trong kiếp người này.
Là sự tử tế bạn đã trao đi mà không mong cầu đền đáp.
Là sự bao dung bạn dành cho những lỗi lầm.
Là hương thơm của đức hạnh mà bạn để lại trong ký ức của người ở lại.
Nên chi, hãy nhẹ lòng hơn một chút.
Đời là cõi tạm, nhưng tình thương là thật.
Đừng đợi đến "một ngày nào đó" mới bắt đầu sống hạnh phúc.
Bởi vì "ngày nào đó" có thể sẽ không bao giờ đến.
Sống trọn vẹn.
Yêu chân thành.
Buông nhẹ nhàng.
Hãy sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng bạn được ghé thăm trần gian.
Ăn một món ngon, hãy cảm nhận trọn vẹn vị ngon ấy.
Gặp một người bạn, hãy trân trọng từng giây phút bên nhau.
Mỉm cười với chính mình trong gương, và cảm ơn vì ta vẫn còn được thở.
Khi tâm bạn không còn bám chấp vào vật chất và danh lợi, bạn sẽ thấy cuộc đời này đẹp tựa một bài thơ.
Mọi được mất, bại thành chỉ như mây bay gió thoảng.
Chỉ có sự bình yên trong tâm hồn là đóa hoa bất tử nở giữa dòng thời gian vô tận.
Cuộc dạo chơi này ngắn lắm, người thương ơi!
Đừng lãng phí nó vào những giận hờn, so đo hay lo toan vụn vặt.
Hãy thả lỏng đôi tay, mở rộng trái tim.
Để gió cuốn đi những muộn phiền.
Để mây chở đi những âu lo.
Và để lại cho đời một nụ cười hiền hậu, một bàn tay ấm áp.
"Vườn đời hoa nở tháng ngày
Hương còn ở lại bàn tay dịu hiền."