Rồi một ngày sẽ hiểu ra: Càng lớn càng ít người ở lại
Có một ngày, bạn sẽ thấy mình như đã hiểu gần hết “mật mã của đời người”.
Có lúc ngồi lặng, mình mới chợt hiểu.
Thì ra, trong sâu thẳm mỗi con người, ai cũng có phần ích kỷ và cô đơn.
Hiểu được điều đó rồi, ta không còn trông đợi ai, không còn phụ thuộc vào ai, và cũng không còn ảo tưởng rằng mình quan trọng đến mức nào trong lòng người khác.
Người ta đến vì bạn còn giá trị.
Người ta rời đi vì bạn không còn cần thiết.
Đó không phải sự tàn nhẫn, mà là bản chất rất thật của cuộc đời.
Đời người, suy cho cùng, chỉ là một chuyến đi trải nghiệm: học hành, đi làm, yêu đương, kết hôn, ly hôn, mất việc, thất bại, hoang mang... thậm chí cả bệnh tật hay cái chết, cũng chỉ là những phong cảnh ven đường.
Khi ta học được cách chấp nhận tất cả: từ tiếc nuối, tổn thương, vô thường, cho đến việc không được ai thích lúc ấy, ta mới thật sự tự do bên trong.
Tôi từng đọc một câu rất hay: “Thân xác có thể không hoàn hảo, nhưng linh hồn nhất định phải cao quý.
Một nửa của sự dịu dàng đến từ tri thức, nửa còn lại là từ khí chất ta tu dưỡng mỗi ngày.”
Hãy sống tốt trong thế giới của mình, và thuận theo tự nhiên trong thế giới của người khác.
Năm tháng sẽ mang đến tri kỷ, thời gian sẽ dạy ta rũ bỏ phù hoa, để quay về với chính mình.
Đừng hơn thua với người thân. Họ là những người gần gũi nhất, đừng vì chuyện nhỏ mà làm tổn thương nhau.
Học cách làm hòa với chính mình, chấp nhận những điều chưa hoàn hảo, và nhìn thấy những phần đẹp đẽ trong chính ta.
Chuyện đã qua, cứ để nó qua đi.
Kính chắn gió luôn lớn hơn gương chiếu hậu, bởi con đường phía trước quan trọng hơn những gì đã ở sau lưng.
Với người thân, ai cũng có lúc muốn trách.
Nhưng biết kiềm lại để không trách đó chính là một loại giáo dưỡng.
Cả đời này, thứ đáng học nhất không phải là kiếm tiền, cũng không phải là ăn diện, mà là học cách: khi cuộc đời nổi bão, lòng mình vẫn có thể bình yên.