Nhận xét gần đây

Đang tải bình luận gần đây...

Bạn muốn nhắn gì ?

Gửi
Vũ Trường

"Không thấy được sự thật như thật, đó gọi là vô minh" - đây là một lời dạy ngắn gọn của Đức Phật nhưng hàm chứa cốt lõi của toàn bộ con đường tỉnh thức. Theo Phật giáo, vô minh không phải là không biết chữ, không học hành hay kém thông minh, mà là không thấy đúng bản chất của sự vật và chính mình. Khi không thấy đúng, ta dễ chấp sai, phản ứng sai và tự tạo khổ đau.

Lý do Đức Phật gọi trạng thái ấy là vô minh, bởi con người thường nhìn đời qua lăng kính của cái tôi, cảm xúc và thói quen. Ta thấy mọi thứ là “của tôi”, “theo ý tôi”, “phải như tôi muốn”, mà quên rằng mọi pháp đều vô thường, luôn biến đổi và không có cái gì là sở hữu bền lâu.
Không thấy vô thường thì sinh chấp; không thấy vô ngã thì sinh tranh; không thấy khổ thì cứ chạy theo dục vọng. Từ đó, tham – sân – si lần lượt phát sinh, và vòng khổ đau cứ thế nối dài.

Ví dụ, khi bị người khác nói một lời trái ý, nếu không thấy sự thật như thật, ta liền cho rằng “họ xúc phạm tôi”, rồi sân hận khởi lên. Nhưng nếu thấy đúng, ta sẽ nhận ra: lời nói chỉ là âm thanh, cảm xúc là hiện tượng sinh diệt trong tâm, và cái “tôi” đang bị tổn thương chỉ là một sự chấp trước. Thấy được như vậy, sân không còn đất để đứng, khổ cũng không có chỗ để bám.

Như vậy, vô minh không phải là một điều gì xa lạ hay đáng sợ, mà là trạng thái rất quen thuộc của tâm khi thiếu tỉnh thức. Đức Phật không kết tội vô minh, Ngài chỉ chỉ ra nó để con người có thể chuyển hóa. Khi ta học cách nhìn sự việc đúng như nó đang là, không thêm bớt, không bóp méo theo bản ngã, thì vô minh dần tan, trí tuệ dần sáng. Và khi trí tuệ có mặt, khổ đau tự nhiên lùi bước đó chính là con đường giải thoát mà Đức Phật đã chỉ dạy.

Hãy là người đầu tiên bình luận về bài viết này!

Đề xuất cho bạn