Không ai biết bạn đã mất bao lâu, trải qua bao nhiêu khó khăn, mới tìm lại được sự bình yên trong tâm hồn.
Cuộc sống mà mọi người nhìn vào có vẻ sôi nổi, nhiệt huyết, nhưng thực ra những cay đắng chỉ mình bạn hiểu rõ, những điều bạn không thể bộc lộ với bạn bè, những điều không thể nói với gia đình, những cảm xúc hỗn tạp mà bạn âm thầm tiêu hóa trong im lặng - đó mới chính là cuộc sống thực sự của bạn.
Khoảnh khắc im lặng này không phải là yếu đuối, mà là một loại dũng khí thầm lặng; đó là lúc bạn chọn một mình vượt qua bão tố cảm xúc; đó là lúc bạn quyết định không để người bên cạnh phải lo lắng; đó là khi bạn lặng lẽ tự sắp xếp lại bản thân trong một góc khuất không ai chứng kiến, sẵn sàng đón bình minh ngày mai.
Những khoảnh khắc mong manh không thể chia sẻ ấy, trái lại, đã trở thành nền tảng vững chắc nhất của bạn. Những chua xót không thể nói thành lời đó, vô tình đã làm nên chiều sâu độc đáo của riêng bạn.
Mong bạn hãy đối xử tốt với chính mình. Khi không ai khen ngợi, hãy trở thành khán giả của chính mình; khi cần chữa lành vết thương, hãy trở thành bến cảng bình yên của chính mình.