"Đừng nói về chúng ta với người sau"
Trong cuốn sách "Đừng nói về chúng ta với người sau" có đoạn như thế này: "Năm ấy tôi có thương một người và người ấy cũng rất thương tôi, chỉ tiếc là sau này chúng tôi mới hiểu. Trong chuyện tình cảm, nếu chỉ có thương thôi thì chưa đủ."
Người năm ấy tôi thương cũng đã thương một người khác, tôi của năm ấy cũng đã là một tôi rất khác. Chúng tôi đã khác nhau một cuộc đời, vậy nên tình thương năm ấy đành nhường lại cho một người đến sau. Năm ấy ta và người, hai trái tim trẻ, thương nhau bằng tất cả những gì trong trẻo nhất, nhưng tình thương ấy non nớt, chưa đủ sâu, chưa đủ vững vàng để cùng nhau đi qua giông bão.
Lúc ấy ta không biết rằng đôi khi tình yêu cũng cần lý trí, cần thời điểm, cần cả sự trưởng thành để không lạc mất nhau, để rồi người ta thương năm ấy giờ đã thương một người khác, còn ta cũng không còn là ta của những ngày cũ nữa.
Đến khi trưởng thành hơn ta mới hiểu rằng, có những mối tình chỉ để lưu giữ, chứ không thể nào tiếp tục. Có những người đi ngang qua đời ta chỉ để dạy ta biết thế nào là thương, thế nào là buông, thế nào là trưởng thành trong tổn thương.
Tình thường năm ấy dẫu không còn nguyên vẹn, vẫn là một phần ký ức đẹp - nơi ta từng biết yêu thương bằng cả trái tim mình. Sau cùng ta chỉ mỉm cười và chấp nhận rằng: chúng ta đã từng thương nhau nhưng không thể cùng nhau đi đến hết cuộc đời. Bởi nếu đủ duyên đủ nợ, ta đã không lạc nhau giữa dòng đời.
Hãy là người đầu tiên bình luận về bài viết này!